Nói đến cuộc xâm lược tháng 2/1979 của Trung Quốc vào các tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam, chúng ta không thể không nhắc
đến tên một nhân vật nổi tiếng với vai trò chủ chốt, đó là Đặng Tiểu Bình.
Báo chí Việt Nam thời kỳ đó miêu tả
Đặng như là một kẻ "phản bội chủ nghĩa xã hội", là tên "phản động quốc
tế đầu sỏ" bợ đỡ
"đế quốc Mỹ" và phương Tây, là kẻ đưa Trung Quốc "đi
theo con đường tư bản chủ nghĩa" với thuyết "mèo trắng mèo đen" nổi
tiếng
thực dụng mà truyền thông VN khi ấy lên án là "cực kỳ
phản động".
'Kẻ phản bội'
Tôi không dám chắc những lời lên án chứa đầy những
thuật ngữ chính trị ấy tác động đến người Việt Nam như thế nào vào cái
thời ấy, nhưng tôi dám chắc là tất cả những người có
hiểu biết và lương tri đã sống qua cái thời kỳ đó đều coi Đặng Tiểu Bình
là kẻ gây ra tội ác khủng khiếp đối với nhân dân Việt
Nam bằng cuộc chiến tranh xâm lược tàn bạo do chính ông ta phát động.
Cuộc chiến đã lùi xa 30 năm. Hai
nước Việt - Trung đã bình thường hóa quan hệ. Cho dù vẫn còn những nhân
tố bất ổn tiềm tàng
tác động đến quan hệ 2 nước nhưng có thể thấy cả 2 bên
đã có những cố gắng không khơi lại những kỷ niệm chẳng mấy tốt đẹp
về cuộc chiến tranh biên giới thời kỳ đó.
Nếu đúng đây là thiện chí để thành
tâm cùng nhau xây dựng một mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp lâu dài giữa 2
nước thì cũng đáng
được ghi nhận, mặc dù làm thế nào để vừa đạt được mục
đích này vừa làm cho các thế hệ sau không quên lãng một giai đoạn lịch
sử đầy máu và nước mắt của dân tộc, để không làm tủi
hổ vong linh những nạn nhân chiến tranh cũng như những người đã hy sinh
xương máu của mình để bảo vệ từng tấc đất của Tổ quốc
một thời, là việc rất nên được bàn 1 cách nghiêm túc.
Xin được tiếp tục quay trở lại với nhân vật chính của cuộc chiến đã được nêu ở đầu bài viết là Đặng Tiểu Bình.
'Trí tuệ siêu việt' ??
Kể từ khi Việt - Trung bình thường hóa quan hệ, hình ảnh và những bài viết về Đặng Tiểu Bình lại tiếp tục xuất hiện càng
ngày càng nhiều trên báo chí chính thống trong nước.
Chỉ khác là nếu trước đây Đặng
được miêu tả như là một kẻ phản bội chủ nghĩa xã hội số một, là tên phản
động quốc tế đầu
sỏ... thì bây giờ ông ta được vinh danh như là "kiến trúc
sư" của công cuộc cải cách mở cửa của Trung Quốc và thuyết "mèo trắng
mèo đen" của ông ta được ngợi ca như là một sáng tạo có
một không hai, là sản phẩm của một "trí tuệ siêu việt" mà nhờ đó đất
nước Trung Hoa đã có những bước "phát triển thần kỳ"
trong 30 năm trở lại đây.
Nếu chỉ dừng lại ở những bình luận hay nhận xét ấy thì chẳng có gì đáng phải bàn thêm. Đặng dù là kẻ gây tội ác đối với người Việt thì chúng ta cũng chẳng nên vì thế mà phủ nhận những phẩm chất đặc biệt hay tài năng nào đó của ông ta. Những chính sách khôn ngoan của ông ta có thể cũng đáng để cho các nhà lãnh đạo của chúng ta tham khảo học tập.
Lúc đầu, được đọc những đánh giá với
"giọng điệu" mới này của truyền thông trong nước, tôi cũng rất háo hức
như được ăn một
món mới khác lạ hoàn toàn so với món tuyên truyền nói
xấu Đặng đã được nghe hết ngày này qua ngày khác chỉ cách đây không
lâu.
Một chiều
Nhưng rồi càng ngày hình như người ta lại càng mải mê với cái chiều mới này và thông tin cứ thế lại sa vào con đường một chiều
mới.
Hơn nữa, người ta đã không chỉ dừng lại ở chỗ phổ biến những chính sách khôn ngoan của Đặng và coi đó là kinh nghiệm và
kiến thức quý báu cho các nhà hoạch định chính sách VN học tập.
Càng ngày hình như người ta lại càng mải mê với cái chiều mới này và thông tin cứ thế lại sa vào con đường một chiều mới
|
Họ còn đi xa hơn, theo tôi là quá
xa, bằng việc xuất bản hàng loạt các ấn phẩm của các tác giả Trung Quốc
được dịch ra tiếng
Việt và cả những tác phẩm của các tác giả trong nước
không tiếc lời ca ngợi Đặng như vĩ nhân, một người có tấm gương đạo
đức sáng ngời, có cuộc sống riêng rất đáng học tập,
thậm chí có nhiều bài viết còn nêu gương cả gia đình và con cái ông (cái này còn phải xem xét lại, chưa chắc đâu, tớ là ko nghĩ thế mà ngược lại toàn là sâu mọt)
Không nên coi ai là kẻ thù mãi mãi. Cuộc sống nên như thế. Và chúng ta có thể không nên coi Đặng là kẻ thù nữa. Chúng
ta có thể đọc và tôn trọng những tác phẩm của ông ta để tham khảo, để học tập.
Nhưng liệu có hồn nhiên quá không
nếu như người ta lại làm "PR" một cách quá liều lượng với những lời lẽ
cực kỳ cung kính
và trân trọng quá mức cần thiết cho một nhân vật, có
thể không còn là kẻ thù nữa, nhưng cũng đã để lại những dấu ấn rất xấu
đối với đất nước và dân tộc chúng ta, kẻ một thời đã
có thái độ rất ngạo mạn đối với dân tộc chúng ta bằng lời phát biểu
"muốn
dạy cho Việt Nam một bài học" (chính xác là não nói : dạy cho bọn chó phản bội một bài học", sau này bọn Trung Cộng nó sửa lại, não đã xỉ nhục chúng ta như thế nào thì báo mạng còn nhiều lắm xin bàn tiếp ở các bài khác).
Đấy là chưa nói đến liệu những chính
sách của Đặng có xứng đáng được đề cao quá mức đến thế hay không
khi thực chất chỉ
là đưa Trung Quốc trở lại con đường phát triển hợp quy
luật hơn mà đại đa số các nước văn minh trên thế giới đang đi.
Phải chăng những chính sách của ông ta có thể chỉ mang tính "sáng tạo" dưới con mắt của người Trung Quốc hay Việt Nam mà thôi.
Nhưng đó lại là câu chuyện khác.
(Các chữ trong "()" là ý kiến cá nhân của chúng tôi chủ blog "Nam QUốc Sơn Hà")
Bài viết thể hiện ý kiến riêng của tác giả.
nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2009/02/090218_dengxiaoping_media.shtml
nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2009/02/090218_dengxiaoping_media.shtml
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét